Cô bé 16 tuổi có thâm niên 6 năm cửu vạn ở chợ Long Biên: Cả tình cảm gói gọn trong tiếng "mẹ ơi" ngô nghê
BÀI LIÊN QUAN
Bộ Y tế: F0 được ra khỏi nhà nhưng phải giữ khoảng cách và đeo khẩu trangF0 "nghiện" kháng sinh có nguy hiểm: Bác sĩ cảnh báo ngayF0 có được tính lương khi tự nguyện làm việc online và đã hưởng BHXH nghỉ ốm?Cửu vạn đặc biệt ở chợ Long Biên
Nguyễn Thị Nhung (SN 2006) là một trong những cửu vạn nhỏ tuổi nhất ở chợ Long Biên (Hà Nội). Vốn mắc bệnh chậm phát triển trí tuệ từ nhỏ, cô bé 16 tuổi có nhận thức kém, gặp nhiều khó khăn trong giao tiếp. Theo cô Nguyễn Thị Dung (57 tuổi - mẹ của Nhung), lên 4 tuổi, con gái cô vẫn phát triển bình thường về thể chất và tinh thần nhưng lại không biết nói, cả ngày chỉ ú ớ được mấy câu.
Dù sốt ruột nhưng cô Dung không biết làm gì vì không có điều kiện đưa con đi viện. Mãi đến năm 6 tuổi, cô cho con đi học nhưng con không theo được nên bị trả về. Lúc này, cô Dung mới biết con mình bị chậm phát triển trí tuệ do ảnh hưởng từ gen của bố. Đến tận bây giờ, Nhung vẫn không biết chữ, cả ngày chỉ nói đi nói lại được mấy câu.
Rong ruổi theo mẹ ra chợ hơn 5 năm, đến năm Nhung tròn 10 tuổi, cô Dung bắt đầu để con phụ công việc cửu vạn ở chợ. Thời điểm này, cô vẫn là lao động chính. Từ khi có Nhung, mọi việc diễn ra nhanh hơn, chở được nhiều hàng hơn.
Ngày nào cũng thế, cứ 7 giờ tối hai mẹ con lại dắt nhau ra chợ, ai thuê gì thì làm nấy, chủ yếu là bốc hàng từ nơi này sang nơi khác. Đáng ra ở độ tuổi này, Nhung phải được ăn học đàng hoàng, nhưng cô bé phải bốc hàng suốt đêm. Dù cô thương con nhưng cũng đành bất lực vì điều kiện không cho phép.
Nhà chỉ có hai mẹ con, để Nhung ở nhà một mình cô không yên tâm vì sợ có người xấu sẽ hại con. “Đời cô đã khổ lắm rồi, chỉ mong con mình sẽ được sống yên ổn qua ngày”, cô tâm sự.
Vậy là, Nhung bắt đầu bước chân vào nghề cửu vạn chợ Long Biên từ năm 10 tuổi, mỗi ngày kiếm được 100.000 đồng. Đây là cách duy nhất để em cho mẹ biết rằng em yêu mẹ. Dù nhận thức chỉ như đứa trẻ 3 tuổi nhưng Nhung làm việc vô cùng chăm chỉ, em phụ mẹ khuân hết bao hàng này đến bao hàng khác, sau đó lại cùng mẹ đẩy xe hàng tới điểm cần giao.
Cô bé 16 tuổi theo mẹ không rời nửa bước. Thi thoảng em lại quay ra nhìn mẹ rồi nở nụ cười ngô nghê. Mãi đến nửa đêm, em mới ngồi sụp xuống đất bật khóc vì quá mệt mỏi.
Lâu lắm không biết các món thịt ăn như thế nào…
Trong căn phòng lụp xụp ở cuối xóm trọ, bên trong còn nồng nặc mùi mắm, trên bàn một đĩa cá khô vẫn còn nguyên, đợi tối ăn tiếp. Không biết đây là ngày thứ bao nhiêu hai mẹ con phải ăn cá khô. Mỗi ngày, cô chỉ có thể để ra 40.000 đồng cho 3 bữa ăn của 2 mẹ con. Vì thế, thịt lợn trở thành món ăn quá xa xỉ, hai mẹ con gần như đã quên mất mùi thịt.
Phải chắt chiu dành dụm lắm cô mới có thể lo cho con ăn đủ 2 bữa mỗi ngày. Từ ngày này qua tháng nọ, món ăn chính chỉ có thể là trứng và cá mắm. Nhung từ lâu không biết các món thịt ăn như thế nào, nhưng em không đòi hỏi, cũng không bỏ ăn, cứ đến bữa là ngoan ngoãn ngồi xới cơm cho mẹ rồi cùng ăn cơm.
Nhà chỉ có 2 mẹ con, sinh con được 2 tháng thì chồng mất, cô đặt tên con theo họ của mình. Năm 2010, cô ôm đứa con 4 tuổi từ Hà Nam lên Hà Nội khi trong người còn đúng 100.000 đồng. Cứ mẹ đi đâu con theo đó, cô Dung đưa luôn con gái ra chợ làm cửu vạn.
Trước đây, thu nhập của hai mẹ con vào khoảng 100.000 đồng/ngày; nhưng từ khi có cái xe đẩy, thu nhập tăng lên 120.000 - 200.000 đồng/ngày. Hai năm trở lại đây, dịch bệnh Covid-19 khiến công việc của hai mẹ con bấp bênh, có đêm ngồi từ 21 giờ đến tận rạng sáng vẫn không ai gọi đi làm. Những ngày như thế, Nhung cứ ngồi tha thẩn quanh chợ, có khi đang ngồi, em bật khóc nức nở đòi về, có khi khóc vì mệt. Khóc là cách duy nhất em có thể diễn tả suy nghĩ của mình.
Gần rạng sáng, hai mẹ con trở về căn phòng 16m2 ở cuối xóm lao động nghèo dưới chân cầu Long Biên. Cả căn phòng ngổn ngang nào quần áo, đồ đạc, những giỏ hàng khách gửi… nhưng không có món nào giá trị quá 100.000 đồng. Cả tháng, thu nhập hai mẹ con chỉ 3 triệu, riêng tiền phòng đã 1.200.000 đồng; 480.000 đồng tiền bến bãi ở chợ Long Biên, số còn lại là tiền ăn cho cả tháng.
Cả tình cảm gói gọn trong tiếng "mẹ ơi" ngô nghê
Nuôi con một mình suốt ngần ấy năm, cô Dung lặng lẽ chứng kiến con thay đổi từng ngày. Tuy là những chuyện nhỏ nhặt nhưng cô luôn hiểu rằng con cần mình. Chính cô cũng biết, Nhung chính là nguồn sống của cuộc đời cô.
Một thập kỷ qua, trong đôi mắt của cô bé cửu vạn 16 tuổi, Hà Nội chỉ gói gọn trong con đường từ phòng trọ đến cổng chợ Long Biên. Dù không có ước ao gì, những mỗi khi được người lạ tặng một bó hoa, một hộp kẹo hay chỉ đơn giản là ngắm nhìn phố phường đông đúc ở phía ngoài cổng chợ, ánh mắt cô bé luôn ánh lên lấp lánh như những ánh sao trời.
Nhung không nói được “tròn vành rõ chữ”, nhưng thông qua những cử chỉ, ánh mắt của em cũng đủ khiến người ta cảm nhận rằng em yêu thương mẹ rất nhiều. Vẫn là cô bé chăm chỉ ngày ngày đẩy chiếc xe hàng cùng mẹ, men theo ánh đèn đường từ ngõ nhỏ đi ra với nhiều nỗi lo cơm áo gạo tiền. Con đường phía trước còn nhiều chông gai, nhưng dù chuyện gì xảy ra, hai mẹ con vẫn bên nhau, có rau ăn rau, có cháo ăn cháo…