Cảm niệm lời Đức Phật dạy về "duyên nợ tình yêu": Duyên đến duyên đi, vạn sự tùy duyên!
BÀI LIÊN QUAN
Đức Phật dạy về "tín nghĩa": Sống ở đời, đừng bao giờ đánh mất chữ tínCảm niệm mối nhân duyên trong đời theo lời Đức Phật: Vì nợ nhau nên biết ơn, bởi mang ơn nên có sự trân trọng!Theo Phật giáo, tình yêu là tình cảm nguyên thủy nhất của con người, bất kỳ ai khi đến với nhân thế đều mong muốn một lần được nếm trải. Tình yêu có ngọt và có đắng, có hạnh phúc và khổ đau - đó chính là đạo lý ở đời và không ai có thể thoát khỏi vòng quay của số phận.
Phật giáo chính là tôn giáo có ngũ giới, trong đó có sắc giới nghĩa là cấm người tu hành phát sinh quan hệ yêu đương nam nữ. Tuy nhiên, Phật giáo cũng như bất kỳ tôn giáo cũng như bất kỳ tôn giáo nào khác, đạo gắn với đời, không xa rời với thực tiễn. Sắc giới dành cho người tu hành khổ luyện, còn lời Đức Phật dạy về duyên nợ tình yêu dành cho những người hiểu rõ về chữ duyên ở đời. Phật giáo cũng luôn nhắc đến chữ duyên như một yếu tố cốt lõi của cuộc sống. Duyên khởi chính là nhân, duyên cạn là quả, gieo nhân nào gặt quả đó, quả của việc này chính là nhân của việc khác. Chung quy lại thì bất kỳ mối quan hệ nào ở trên đời đều là duyên, tránh chẳng được và lùi không xong, duyên chỉ có thể mong chứ chẳng thể cầu.
Có thể thấy, lời Phật dạy về duyên nợ tình yêu chính là chỉ ra bản chất của những mối duyên và mong rằng thông qua đó chúng ta có thể hiểu được yêu và buông bỏ, hiểu được hạnh phúc và thứ tha để từ đó không còn những éo le, dằn vặt và cả sai lầm giữa những người đang yêu nhau.
Giác ngộ lời Đức Phật dạy về chữ "nhẫn": Chữ nhẫn là chữ tượng vàng, ai mà nhẫn được đời càng hiển vinh!
Người xưa thường hay nói rằng "một điều nhịn chín điều lành" hoặc "chữ nhẫn là chữ tượng vàng, ai mà nhẫn được đời càng hiển vinh". Còn trong lời Đức Phật dạy về chữ nhẫn thì luôn được nhắc đến như đức tính cao quý nhất.Đức Phật răn dạy "nóng giận là bản năng, tĩnh lặng là bản lĩnh": Vì sao nói thế?
Có câu nói rằng "Nổi giận là bản năng, kiểm soát nóng giận là bản lĩnh” - nghĩa là con người ở vào lúc nóng giận sẽ không có lý trí và nói những lời làm tổn thương đến người khác.Duyên đến duyên đi, vạn sự tùy vào duyên
Duyên chính là khởi nguồn của những cuộc gặp gỡ và chia ly, của những ngọt ngào hay cay đắng. Yêu một người chính là duyên và chia tay một người đó cũng chính là duyên. Đời này, vạn sự tùy duyên và không ai quyết định được chính xác mình sẽ yêu một người như thế nào hay sẽ yêu người như thế nào. Giữa dòng đời tấp nập, chúng ta chẳng thể biết ai đang chờ chúng ta ở góc phố kia, biết ai sẽ là người chung đường chung lối. Đều nhờ vào duyên, mà duyên chính là kết nghiệp, thành kết quả của rất nhiều duyên nợ từ kiếp trước hay nợ từ kiếp này. Trong lời Phật dạy về hôn nhân có câu nói rằng "tu trăm kiếp mới ngồi chung một thuyền, tu ngàn kiếp mới cùng chung chăn gối". Kiếp trước đã phải ngoái đầu 500 lần thì ở kiếp này mới được một lần gặp gỡ thoáng qua.
Chính vì thế, duyên không theo ý người mà duyên là tùy vào rất nhiều sự lựa chọn và rất nhiều những ngã rẽ và rất nhiều những định mệnh mà bản thân mỗi chúng ta tạo ra nên cho bản thân mình. Người ấy là người chúng ta yêu tha thiết nhưng chẳng thể lâu dài, người đó là người mà chúng ta yêu đậm sâu nhưng mãi mãi dừng lại ở thời điểm đó. Nguyên nhân là vì duyên giữa chúng ta và họ chỉ đến đó mà thôi, không hơn không kém, đã đủ dài cho những trải nghiệm đã qua và đủ ngắn để cho mỗi chúng ta cảm thấy đau đớn tột cùng, khốn khổ khôn nguôi.
Hứa hẹn chính là chấp niệm
Trong cuộc sống, mỗi người đến với tình yêu đều là trái tim thuần khiết nhất, chỉ vì tình mà gần lại với nhau. Và thứ tình cảm có sự xuất hiện của vật chất, toan tính thì không thể nào gọi là tình yêu dù cho hình thức như thể là yêu. Hai tâm hồn đồng điệu hay những rung cảm sâu thẳm, hòa nhịp về tinh thần và tình yêu nguyên thủy, đẹp đẽ. Tuy nhiên, con người ai mà không tham, vì tham mà sân, vì tham mà hận. Biểu hiện cụ thể nhất của lòng tham chính là những lời hứa hẹn và là sự cố chấp muốn có được một chỗ dựa vững vàng nhất trong tình yêu. Vốn dĩ tình yêu thì làm gì có gì là chắc chắn, cảm xúc chính là duyên kia, có đến có đi, sớm nở tối tàn và còn phụ thuộc vào độ nông cạn của duyên mà thôi, vậy thì hứa hẹn để làm gì?
Có thể thấy, hứa hẹn chính là sự chấp nhất, là lòng tham muốn sở hữu. Bởi vì hứa hẹn nên níu lấy nó làm bình phong và vì hứa hẹn mà nổi lên lòng tham, toan tính, nổi lên hơn thua. Cũng vì hứa hẹn mà thù ghét khi lời hứa chẳng thể thành hiện thực. Tự làm khổ bản thân mình, tâm đổi thì vật đổi, tâm không đổi thì cũng chẳng thể hề hấn gì, yêu hay không yêu thì trong lòng đã rõ thì sao cần phải lời hứa từ đầu môi.
THAM KHẢO THÊM:
Duyên đến một lần hãy nắm bắt, có rồi thì đừng bỏ lỡ
Duyên không cầu được, nên duyên quý và có người chỉ có thể gặp một lần trong đời. Và vào chính thời điểm đó, bỏ lỡ chính là tiếng thở dài. Nhân sinh giống như mộng, cuộc đời này vốn dĩ chỉ là giấc mơ, Phật chẳng đã nhấn mạnh và cuối cùng cát bụi cũng sẽ trở về với cát bụi mà thôi. Nhanh như thế, sao mà không tận dụng hay trân trọng từng mối duyên của mình. Thế giới biến đổi không ngừng và mọi việc thay đổi chỉ trong chớp mắt, yêu được thì hãy yêu đi, tin được thì hãy tin đi, sao còn bận tâm có duyên hay vô duyên, duyên ngắn hay duyên dài. Đã đến tức là có duyên, duyên tức là đáng trọng và có thể giây sau chẳng còn là của mình nữa nên cứ nồng nàn và tha thiết cho ngay ở phút giây này. Tình yêu nó cũng giống như cuộc đời, những triết lý Phật giáo về tình yêu ở trên cũng chính là triết lý cuộc sống mà chính chúng ta nên ghi nhớ. Cuộc sống vốn dĩ rất ngắn ngủi, có duyên thì hãy nhận, có phận thì hãy yêu, chia ly chính là hết duyên, hết duyên thì học cách chấp nhận thuận theo tự nhiên.