Chân dung tỷ phú Lan Thế Lập: Lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, 49 tuổi phá sản, nỗ lực tái sinh ở tuổi 62 tuổi
BÀI LIÊN QUAN
Doanh nhân Chris Nassetta: Hành trình từ người thông bồn cầu đến vị CEO quyền lực của đế chế HiltonDoanh nhân Nguyễn Hoài - CEO bánh chưng Nương Bắc: Chưa biết gói bánh đã thành lập công ty cùng hành trình vực dậy “đứa con” tinh thầnDoanh nhân Lý Đông Sinh: Từ kỹ sư đến quản đốc xưởng, từng bước trở thành CEO Tập đoàn điện tử đa quốc gia TCLĐược biết, trước đây ông đã kinh doanh ở nhiều lĩnh vực như điện tử, ẩm thực, du lịch và thậm chí là hàng không đều trải qua những thành công lẫn thất bại.
Vào ngày 25/5, Lan Thế Lập đã chính thức nộp đơn lên Nhà nước đòi bồi thường 502.200 NDT và tuyên bố bắt đầu khởi nghiệp lại, hạng mục kinh doanh sẽ được sớm công bố trong thời gian tới.
Lan Thế Lập chính thức khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng năm 1991 và mất 15 năm để tạo ra giá trị tài sản 2,4 tỷ NDT, trở thành người giàu nhất ở tỉnh Hồ Bắc. Tuy nhiên chỉ sau thời gian 3 năm, ông từ đỉnh cao của sự nghiệp đã trở thành một tù nhân. Vậy nên chuyện gì đã khiến cho ông từ một người quyền lực, đứng vững như một tòa nhà cao tầng lại sụp đổ hoàn toàn như thế? Bây giờ khởi nghiệp trở lại thì liệu rằng ông ấy có thể tái sinh hay không?
Doanh nhân David Dương - người được mệnh danh là "vua rác": Khởi nghiệp từ 700 USD, khát khao muốn biến rác thành vàng
Được biết, sau thời gian 40 năm, David Dương đã xây dựng thành công đế chế của mình và được gọi là “vua rác” tại đất Mỹ.Doanh nhân Sam Altman - "Cha đẻ" của ChatGPT giàu có cỡ nào?
Được biết, gần như toàn bộ tài sản của người sáng tạo ra ChatGPT được xây dựng qua nhiều năm làm việc ở trong lĩnh vực công nghệ.Hành trình lập nghiệp từ hai bàn tay trắng của chàng trai nghèo
Lan Thế Lập sinh năm 1960 là con út ở trong một gia đình bình thường tại thành phố Vũ Hán - tỉnh Hồ Bắc. Ông có ba người anh trai, một chị gái. Cha của Lan Thế Lập là một nhân viên bán hàng ở một cửa hàng nhỏ thuộc hệ thống thương mại. Dù công việc ổn định nhưng thu nhập lại vô cùng thấp, chính vì thế mà cuộc sống của một gia đình đông con cũng ngày càng chật vật hơn. Cả gia đình đã phải chen chúc nhau trong một căn nhà được cải tạo từ chuồng lợn, cứ mưa xuống là bị dột nước. Và chuyện đói rét là chuyện diễn ra mỗi ngày.
Cậu bé Lan Thế Lập khi trong cảnh nghèo khó đó, trong lòng chỉ có một ý tưởng rằng lớn lên nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền. Cậu bé đó còn hiểu rằng, nếu như muốn kiếm được tiền thì trước tiên phải học.
Vào năm 1981, cha ông tuổi cũng đã cao và sắp phải nghỉ hưu. Vào thời điểm đó, người cha sẽ về hưu. Vào thời điểm đó, người cha sẽ về hưu khi có một đứa con có thể thay thế mình có thể gánh vác việc của cơ quan, đứng lên chăm lo cho gia đình và cha của ông đã mang cơ hội thay đổi vận mệnh duy nhất này dành cho Lan Thế Lập. Điều này cũng đã khiến cho người anh cả Lan Hoàng Vọng nổi lên lòng thù ghét đối với người em trai của mình.
Và càng kỳ lạ hơn là Lan Thế Lập mới đi làm không lâu đã từ chức một công việc có mức ổn định mà Lan Hoàng Vọng có muốn cũng chẳng được. Anh ta cực kỳ tức giận mà mắng chửi người em trai của mình. Tuy nhiên, Lan Thế Lập vẫn một lòng quyết tâm, không vì đó mà lung lay. Không chỉ với người anh trai mà mối quan hệ với gia đình cũng đã dần rạn nứt bởi chuyện này.
Được biết, sau khi nghỉ việc thì ông đã lao vào việc học, đến năm 26 tuổi thì ông thi đậu vào trường trung cấp chuyên nghiệp thành phố Vũ Hán. Sau đó thì được tiến cử đến lớp chuyên ở trường Đại học Vũ Hán với thành tích xuất sắc.
Lan Thế Lập lên đại học vẫn còn đang sống trong cảnh chạy ăn từng bữa, ông luôn nung nấu ý chí muốn thay đổi tất cả. Vào một buổi sáng nọ, Lan Thế Lập đã phát hiện ra vài cái vỏ chai kem đánh răng nằm dưới đất ở phòng tắm của trường. Vỏ chai kem đánh răng vào thời đó đều được làm từ nhôm và đem bán cho khu phế phẩm mỗi cái được một xu.
Lan Thế Lập nhìn thấy ánh sáng chiếu trước mắt, bánh màn thầu bán ở căng tin trường mỗi cái cũng một xu, vậy là một chiếc vỏ chai kem đánh răng có thể đổi được một cái màn thầu. Nếu như ông thu gom tất cả các vỏ kem đánh răng này lại thì chẳng phải vấn đề sinh hoạt được giải quyết rồi sao?
Lần đầu tiên ông nhìn thấy được hy vọng thay đổi vận mệnh của mình. Thế là Lan Thế Lập đã phớt lờ đi ánh nhìn kỳ lạ của các bạn cùng lớp mà điên cuồng lục lọi trong các thùng rác để tìm vỏ chai kem đánh răng vào những lúc rảnh rỗi. Cũng nhờ vào những vỏ kem đánh răng mà ông được ăn bánh màn thầu và không phải chịu cảnh thiếu ăn thiếu mặc như trước đây nữa.
Thu được quả ngọt đầu tiên từ việc kiếm tiền, ông đã quyết định mở rộng thị trường, mở rộng phạm vi nhặt vỏ kem đánh răng ra khắp tất cả các trường đại học tại Vũ Hán. Trong thời gian 1 tuần ông nhặt được 100 vỏ kem đánh răng và đổi được tiền đủ dùng chi tiêu cho sinh hoạt trong thời gian nửa tháng. Cứ như thế, ông dựa vào công việc nhặt vỏ kem đánh răng mà tự nuôi bản thân đến hết Đại học, làm cơ sở vững chắc để kiếm ra được những đồng tiền đầu tiên trong tương lai.
Vào năm 1990, sau khi tốt nghiệp Đại học, Lan Thế Lập đã trở thành nhân viên Nhà nước. Khi gia đình của ông nghĩ rằng ông sẽ không gây rắc rối nữa thì ông lại một lần nữa từ bỏ công việc này và tuyên bố sẽ đi theo công việc kinh doanh.
Trong lần đầu bước vào con đường kinh doanh, Lan Thế Lập đã bộc lộ được óc nhạy bén của mình. Không có vốn để kinh doanh, ông đã huy động tất cả bạn bè thân thiết gom góp được một nghìn NDT cũng như thành lập Công ty Điện tử Dongxing.
Sau đó thì ông đã đến trường Đại học Vũ Hán thuê một mặt bằng nhỏ ở trước cửa trường, mua thêm một chiếc máy tính, một chiếc máy in. Theo đó ông đã đi khắp các lớp tốt nghiệp ở trường, dùng thân phận đàn anh đánh đòn tâm lý vào các đàn em ở trường để thu hút các khách hàng tiềm năng giúp cho việc kinh doanh của mình.
Tiệm in ấn của ông ngày càng có tiếng tăm, vào những lúc đạt doanh thu cao nhất thì có thể kiếm được hơn 1.000 tệ mỗi ngày. Trong một năm, ông đã dùng máy tính đánh chữ thuê cũng có thể kiếm được hơn 20 vạn tệ, thành công kiếm được cho mình hũ vàng thứ hai.
Khi có được vốn liếng thì công việc kinh doanh ở cửa hàng in ấn nhỏ bé không còn làm hài lòng Lan Thế Lập nữa. Sau đó ông đã chuyển sang bán máy tính và nhanh chóng trở thành đại lý của IBM ở khu vực Hoa Đông, Trung Quốc. Vào năm 1991, ông đã bán được 3.000 chiếc máy tính và lần này ông kiếm được hơn 10 triệu tệ, hoàn tất được đợt tích lũy vốn đầu tiên cho mình.
Đến năm 1992, ông đã khai trương nhà hàng đầu tiên mang tên Đông Cung. Và chỉ cần nghe đến cái tên thôi là người ta đã biết nó sang trọng như thế nào. Nhà hàng này chiếm diện tích hơn 600m2 và doanh thu mỗi ngày đạt mức 200 nghìn tệ. Vào mỗi giờ ăn tối, mỗi bàn có thể tiếp đến 3 lượt khách. Không nằm ngoài dự liệu của Lan Thế Lập, Đông Cung hoạt động mới một năm mà đã lãi hơn 10 triệu tệ.
Khi đạt được những thành công nhất định thì ông đã bắt đầu đa dạng hóa hoạt động kinh doanh. Cũng vì thế mà Công ty Bất động sản Dongsheng và Hãng hàng không Dongxing Airlines ra đời. Vào năm 2005, Lan Thế Lập đã xếp thứ 70 trong danh sách những người giàu nhất của tạp chí Forbes đồng thời cũng là người đầu tiên ở Hồ Bắc góp mặt trong danh sách top 100.
Một sai lầm nhỏ khiến sự nghiệp tiêu tan nhưng Lan Thế Lập không hề chán nản
Trong khi thành công của ông khiến cho nhiều người khác ngưỡng mộ thì người anh trai Lan Hoàng Vọng của ông đã rơi vào cảnh khốn khổ bởi vì không tìm được việc làm. Nghĩ đến thành công của em trai mà ông đã khởi lên suy nghĩ muốn được khởi nghiệp. Sau khi xem xét qua dự án thì cần phải chi 100.000 NDT để mua một chiếc xe nâng, vậy là olong đã tìm đến người em trai giàu có của mình để tìm kiếm sự giúp đỡ.
Ông đã rất hào hứng đến bày tỏ kế hoạch của mình với người em trai với ánh mắt đầy sự kỳ vọng, nhưng không ngờ Lan Thế Lập dứt khoát nói không cho vay. Không hiểu vì sao em trai không cho vay tiền, Lan Hoàng Vọng đã tìm đến giới truyền thông để loại bỏ cơn tức ở trong lòng. Điều mà không ngờ tới chính là hành động của ông đã vạch trần tình hình tài chính của Lan Thế Lập. Ngay lập tức thì tin về Lan Thế Lập đã lan truyền đi khắp nơi đó là ông ấy đang nợ nần chống chất và sắp phá sản.
Đối mặt với những tin đồn, Lan Thế Lập đã giải thích với truyền thông rằng: “Tiền không phải là vấn đề với tôi, tôi không cho anh ta mượn tiền là vì anh ấy sớm thừa nước đục thả câu làm tổn thương tôi. Vào những ngày đầu tôi lập nghiệp cũng thiếu vốn, anh ta không những không cho tôi mượn tiền mà còn lấy đi căn nhà của tôi với giá cực thấp”.
Dù bất luận Lan Thế Lập có giải thích như thế nào thì người ta vẫn cho rằng tình hình tài chính của ông nhất định đang gặp khủng hoảng, sau đó thì không có tổ chức nào đồng ý cho ông vay tiền nữa. Điều khiến cho Lan Hoành Vọng không ngờ đến đó chính là số tiền 100.000 tệ này đẩy em trai rơi xuống vực sâu.
Vào năm 2008, cuộc khủng hoảng tài chính đã nổ ra và chi phí hoạt động kinh doanh quá cao gây ảnh hưởng nặng nề đến các hãng hàng không tư nhân dẫn đến tuyên bố bị mua lại hoặc là hợp nhất vào Nhà nước, chuỗi nguồn vốn của Dongxing Airlines cũng gặp căng thẳng chưa từng có.
Từ trước đến nay, Lan Thế Lập chưa từng trải qua thất bại, giờ như một kẻ điên đi khắp nơi kiếm tiền, thậm chí là đi vay nặng lãi để cố cứu lấy Dongxing Airlines. Nhưng dù cho ông có cố gắng thế nào thì nguồn vốn của Dongxing Airlines cũng đã bị cắt đứt hoàn toàn. Vào năm 2009 Lan Thế Lập tuyên bố phá sản, đồng thời cũng đã chấm dứt cuộc đời huy hoàng của Lan Thế Lập ở Hồ Bắc.
Trong quá trình kinh doanh, thành công của Lan Thế Lập như một huyền thoại, như thật mà cũng như ảo. Cuộc đời của ông lại như một bộ phim truyền hình đầy những thăng trầm. Trong thời kỳ cải cách mở cửa, ông đã phải trải qua hầu hết các ngành nghề, từ nhân viên văn phòng đến bán máy tính, từ ẩm thực đến bất động sản,...
Tuy nhiên ông luôn thích mở rộng kinh doanh trong mù quáng, thay đổi địa điểm liên tục từ đó dẫn đến cuối cùng cũng không có cho mình một trụ sở cố định nào để có thể đối mặt với những khủng hoảng bất ngờ. Chính vì thế mà thành công và thất bại chỉ cách nhau trong nháy mắt.
Giờ đây thì ông đã đường đường bước đi dưới ánh mặt trời, tuy là lúc trắng tay nhưng ông không có vẻ gì là chán chường. Ông cũng quy về nơi lúc huy hoàng năm xưa, cảm thán về sự trở lại của bản thân. Thành công và thất bại của Lan Thế Lập có người xem như là chuyện kinh thiên động địa nhưng cũng có người cho rằng ông là người “tay không bắt sói”, tuy nhiên từ lâu ông đã không để ý đến những điều này nữa rồi.