Chung Ju yung- người gây dựng nên đế chế Hyundai tại Hàn Quốc: Khi còn trẻ bạn có thể nghèo về tài sản, nghèo về vật chất nhưng tuyệt đối không được nghèo ý chí!
BÀI LIÊN QUAN
Robert Kiyosaki - tác giả nổi tiếng của "Người cha nghèo và người cha giàu có": Sở hữu 3 lối tư duy này sẽ không giàu lên nổi“Vua dầu mỏ” Rockefeller cùng câu chuyện về ba miếng dưa hấu: Ẩn chứa tư duy làm giàu tuyệt đỉnh không phải ai cũng hiểu đượcCEO Dh Foods cùng bài học khởi nghiệp xương máu: Càng bạn bè càng phải rõ ràng, nên chọn người cùng tư duy kinh doanh hơn là bạn thânSợ nhất là kẻ nghèo không có chí tiến thủ
Xã hội không thiếu gì người nghèo. Thế nhưng, điều quan trọng nhất chính là thái độ cũng như hành động của họ khi đối diện với cái nghèo của bản thân. Có những người chấp nhận việc bản thân mình nghèo, ngày ngày ủ rũ và rầu rĩ. Hễ thất bại là họ lại tự ti, đổ lỗi cho số phận nên bản thân mới không thể nào ngóc đầu lên được. Đừng để bản thân cứ mãi lòng vòng trong vết xe đổ của sự thất bại, cũng đừng đổ lỗi cho hoàn cảnh, nghiệp chướng mà khiến bản thân thêm khổ, khổ cả bố mẹ và gia đình của mình.
Theo Chung Ju yung- người đã gây dựng nên đế chế Hyundai - tập đoàn đa quốc gia lớn thứ hai tại Hàn Quốc: Khi còn trẻ bạn có thể nghèo về tài sản, nghèo về vật chất nhưng tuyệt đối không được nghèo ý chí. Nếu cứ mãi đổ lỗi cho khó khăn và hoàn cảnh nghèo nàn, thiếu nguồn lực, bạn sẽ mãi chỉ là một tên hèn nhát, vô dụng và thất bại mà thôi!
Ngược lại, đứng trước cái nghèo lại có những người đàn ông rất tích cực, phải nói là tích cực một cách quá đà. Họ nghèo nhưng lại không nhận là bản thân mình nghèo, ngày ngày đua đòi, a dua theo người khác, đúng kiểu "Con nhà lính, tính nhà quan". Những người này dù nghèo nhưng lại ham của sang trọng, đắt tiền. Dù vấp ngã nhiều lần trong cuộc đời nhưng họ vẫn không sáng mắt ra, vẫn không biết mình là ai, lúc nào cũng tự cao tự đại cho mình là nhất, là cái rốn của vũ trụ. Lúc nào cũng suy nghĩ kiểu thiển cận rằng: Nếu sau này mình giàu, mình sẽ cho họ biết tay!
Có những người đàn ông lương chỉ 7-8 triệu mỗi tháng nhưng nhiều người nhìn vào đều có cảm giác như thu nhập của anh ta lên tới hàng chục triệu đồng. Lúc nào cũng phải mua quần áo hàng hiệu, điện thoại đời mới thì họ mới cảm thấy thỏa mãn. Thực tế, những người thông minh sẽ biết cách đi đúng hướng dù bản thân có đạt được thành tựu gì đi chăng nữa. Dù họ thành công thế nào, giàu có ra sao cũng không hoang phí hay khoe mẽ. Họ biết rằng, chỉ có khiêm tốn, nỗ lực mới giúp bản thân tiến được xa hơn, làm được nhiều việc lớn hơn.
Dốt nhưng vẫn cố giấu
Trên đời này chẳng có ai là hoàn hảo, cũng không có ai biết biết mọi thứ. Dù là ai đi chăng nữa cũng sẽ yếu kém ở một lĩnh vực nào đó. Đối mặt với thực tế này, những người không có tiền đồ lại giấu nhẹm đi cái dốt của bản thân. Họ một mực không thừa nhận cái dốt của mình, không chịu thừa nhận thiếu sốt mà lại giấu đi để người ta nghĩ rằng mình tốt, mình đẹp, mình hoàn hảo. Thậm chí, có những người còn ba hoa khoác lác rằng bản thân cái gì cũng biết, học hành cao siêu, học cao hiểu rộng để được người khác tâng bốc lên tận chín tầng mây xanh.
Sống ở đời, hãy bỏ đi tính sĩ diện hão, xây dựng cuộc đời lại từ đầu. Người ta chỉ cười bạn một lần, sau đó cũng sẽ mau quên nếu như bạn nói không biết. Thế nhưng, người ta sẽ cười cả đời nếu như bạn không biết mà còn tỏ ra là mình biết và thích thể hiện ra ngoài. Sự thật chính là cái kim ở trong bọc, dù có giấu kỹ thế nào đi chăng nữa thì lâu ngày cũng sẽ lòi ra. Thiếu sót ở việc nhỏ mà cứ giấu diếm, không chịu hoàn thiện bản thân thì việc lớn sẽ chẳng bao giờ thành.
Trò đời vốn cứ như vậy, “xấu hay làm tốt, dốt hay nói chữ”; có kiểu người đi đâu cũng lên mặt rằng ta văn hay chữ tốt, những người này sẽ không bao giờ khấm khá lên được nếu như không biết nhìn nhận, đối diện với thực tại, với chính bản thân mình để thay đổi.
Đã nghèo lại còn thích ỷ lại, dựa dẫm vào người khác
Thời gian trước đây, trên mạng xã hội có phổ biến một câu chuyện rằng: “Người thứ nhất nhà rất nghèo, lên lớp 6 phải đi bộ sang nhà tôi, hàng ngày cùng tôi đạp xe đến lớn. Bây giờ ở tuổi 26, người bạn đó đã mua được nhà riêng, có xe sang đắt tiền, tài khoản lên tới 10 số không, gia đình hạnh phúc, có một bé gái kháu khỉnh khiến tôi rất nể phục.
Người thứ hai gia đình giàu có, tiền bạc đầy đủ, không thiếu thứ gì, thế nhưng bạn cũng không dựa dẫm vào bố mẹ, ngày nào cũng chuyên tâm làm việc từ 6 giờ sáng cho tới tận 10 giờ đêm không nghỉ, tự mình kiếm tiền để nuôi bản thân và gia đình, tôi rất phục bạn. Thế nhưng, thực tế trong cuộc sống ngày nay lại có những thanh niên dù sức dài vai rộng, trai tráng khỏe mạnh nhưng lúc nào cũng ỷ lại vào cha mẹ, cứ hết tiền là xin cha mẹ, thiếu gì cũng xin cha mẹ. Bên cạnh đó, những người này còn dựa dẫm vào gia đình giàu có, người thân giàu có hay bạn bè, người yêu giàu có, những người này vỗ ngực ở đâu thì được nhưng đừng ngồi trước mặt tôi”.
Có một câu nói vô cùng phổ biến rằng: Thước đo về một người đàn ông không phải là khoảnh khắc anh ta thoải mái và nhàn hạ, đó chính là tại thời điểm anh ấy tranh luận cũng như đối mặt với thử thách. Bên cạnh những người đàn ông “đầu đội trời chân đạp đất”, đúng kiểu nam tử hán dám làm dám chịu, dám thử thách dám xông pha thì vẫn có những người thích nịnh bợ, sống thiếu trách nhiệm. Những người này lúc nào cũng coi bản thân mình là trên hết, chỉ lựa chọn làm những việc tốt cho bản thân mà thôi, không bao giờ biết suy nghĩ hay cảm thông cho người khác.
Quan điểm sống của những người trên đó là: Có thể dùng mọi mánh khóe để có tiền, để sự nghiệp thăng tiến, để có được địa vị. Chính sự thiển cận trong tư duy đã khiến cho họ không thèm chịu trách nhiệm về tương lai của mình, sống một cuộc đời ích kỷ, hèn nhát và khôn lỏi. Cách sống này không chỉ thể hiện vấn đề về tầm nhìn mà còn là vấn đề nghiêm trọng về nhận thức của mỗi người.
Có nhiều người được gia đình hậu thuẫn nên cứ ăn tiêu mà không chịu làm. Họ dựa dẫm hoàn toàn vào cha mẹ, sống không các gì các “ký sinh trùng” mà chẳng buồn nỗ lực hay cố gắng. Điều đáng nói, thái độ sống dửng dưng này vô cùng nguy hiểm, dần dần giết chết cả một thế hệ trẻ. Sống dửng dưng, không có chí tiến thủ sẽ dẫn đến việc thờ ơ trong sự nghiệp, không có khả năng tự lập bởi lúc nào cũng tồn tại trong đầu kiểu suy nghĩ “nhà anh giàu, có gì cha mẹ anh lo hết”. Những người như thế sau này chỉ làm khổ cha mẹ, vợ con mà thôi.
Thế mới nói, nghèo không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là cách mỗi người đối diện với cái nghèo, cách họ lựa chọn cuộc sống của mình.