sapo-1663350589.jpg
 
co-gai-dao-do-2-1663755883.mp4

Hoàng Thị Thu Hiền là một cô gái người dân tộc Dao Đỏ, sinh ra và lớn lên ở một huyện miền núi của tỉnh Tuyên Quang. Chị là người sáng lập và đưa thương hiệu công ty TCK Land được nhiều người biết đến trong lĩnh vực môi giới bất động sản. Chị cũng từng lọt top 4 thủ lĩnh Săn nhà triệu đô – một chương trình vinh danh các nhà môi giới bất động sản chuyên nghiệp được phát sóng trên kênh VTV3, Đài Truyền hình Việt Nam. 

Trong buổi phỏng vấn, nữ CEO chia sẻ, trước khi trở thành một nữ doanh nhân như bây giờ, chị là dân đi buôn chính hiệu. Bây giờ đã chuyển sang kinh doanh bất động sản nhưng nhiều người vẫn gọi chị là “Hiền lợn” vì ngày xưa chị từng đi buôn thịt lợn. Thế nhưng chị vẫn vui vẻ với tên gọi này và biết ơn những ngày tháng bươn chải đầy vất vả đó.

sub-1-1663351241.jpg
 

Lúc đọc các bài báo viết về chị, tôi rất nể phục khi biết chị là người dân tộc Dao Đỏ, đã nỗ lực như thế nào để vượt qua định kiến, thực hiện ước mơ làm giàu của mình. Điều gì trong quá khứ đã khiến chị có những suy nghĩ và hành động đi ngược lại với số đông như vậy?

Đó là bố của tôi. Hình ảnh một người bố tần tảo làm lụng để các con được ăn học đàng hoàng đã thay đổi tư tưởng của tôi rất nhiều. Nhà tôi có 3 chị em gái và 1 em trai út. Nhiều người từng nói với bố tôi rằng, nhà có những 3 đứa con gái thì cho đi học làm gì. Con gái sau này cũng đi lấy chồng, không phụ giúp được nhiều cho gia đình. Tuy nhiên, bố tôi vẫn quyết tâm đưa cả gia đình xuống núi để 4 chị em được học hành đến nơi đến chốn.

Mỗi lần nhìn bố, tôi lại có thêm nhiều động lực phấn đấu để thoát khỏi cái nghèo, định kiến ở quê. Tôi muốn thành công để mọi người thấy rằng, con gái dân tộc cũng có thể vươn ra biển lớn, chứ không nhất thiết phải lấy chồng sớm rồi sống trong cái nghèo, cái đói suốt đời.

a1-1663352333.jpg
 

Vậy bố mẹ có đồng ý để chị chọn một con đường khác biệt so với những cô gái người dân tộc Dao Đỏ khác không?

Bố mẹ tôi không hoàn toàn ủng hộ chuyện tôi bươn chải, mạo hiểm làm kinh doanh. Họ chỉ muốn tôi làm nghề giáo viên. Tôi học khoa Văn học, trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn Hà Nội nhưng bố vẫn bắt học thêm chứng chỉ nghiệp vụ sư phạm để sau khi ra trường sẽ về quê giảng dạy. Thậm chí, khi mới chập chững ở tuổi đôi mươi, gia đình còn bắt tôi lấy chồng sớm (cười lớn).

Ở thời điểm đó, chị đã làm những gì để kháng cự chị lại sự sắp đặt này của người lớn?

Tôi không có nhiều sự kháng cự dữ dội. Tôi chỉ bảo với bố mẹ rằng, bây giờ tôi vẫn chưa có gì trong tay, các em thì còn nhỏ, ăn học chưa đến nơi đến chốn. Hơn nữa, tôi vẫn chưa tìm được người nào mình thật sự yêu thương và muốn xây dựng gia đình. Cho nên, bây giờ, tôi phải kiếm tiền để phụng dưỡng bố mẹ và chăm lo cho các em. Còn gia đình mà nhắc đến chuyện lấy chồng nhiều quá, tôi sẽ lảng tránh sang việc khác (cười).

anh-1-1663352529.jpg
 

Vậy bây giờ thử tưởng tượng, nếu lúc đó chị làm theo sự sắp đặt của người lớn, thì chị sẽ trở thành người như thế nào?

Thỉnh thoảng về quê, tôi hay thấy một bà cụ cứ ngồi ngoài hiên nhà và nhìn về xa xăm. Nếu ngày xưa làm theo sự sắp đặt của người lớn thì có lẽ tôi sẽ trở thành một bà cụ như vậy (cười lớn).

Và nếu lấy chồng sớm như bạn bè đồng trang lứa ở quê thì chắc giờ này, con cái của tôi đều đã lớn và thành lập gia đình. Cuộc sống của tôi chắc cũng sẽ giống như những người phụ nữ dân tộc Dao Đỏ khác, quanh năm suốt tháng chỉ biết đến nương rẫy.

sub-2-1663351241.jpg
 

Lúc khăn gói xuống Hà Nội học đại học, chị đã mường tượng trong đầu sẽ làm gì để thực hiện ước mơ làm giàu của mình chưa hay chỉ đơn giản là tập trung vào việc học để sau khi ra trường sẽ có một công việc ổn định?

Trước khi xuống Hà Nội học, tôi nghĩ, sau khi tốt nghiệp đại học, mình sẽ trở thành một nhà văn hoặc một nhà báo chuyên viết bài về những người đồng bào dân tộc thiểu số, làm MC dẫn các chương trình tiếng đồng bào dân tộc. Hoặc có thể làm giáo viên như nguyện vọng của bố tôi.

a3-1663352913.jpg
 

Đến năm 2003, tôi đi lặn lội đi một mình xuống Hà Nội thi đại học dù không biết thành phố này nằm ở đâu. Ký ức về Hà Nội trong tôi lúc đó chỉ là một lần đi cùng với bố xuống khám bệnh và được ăn những quả táo rất ngon. Thú thật, lúc đó, tôi vẫn chưa định hình rõ sẽ phải làm gì để thực hiện ước mơ làm giàu. Tuy nhiên, khát vọng làm giàu lúc nào cũng có trong con người của tôi.

Trong quãng thời gian học đại học ở Hà Nội, gánh nặng cơm áo gạo tiền đã đưa đẩy tôi đến với nghề buôn bán khá sớm. Tôi từng phải đẩy xe đi bán nước rửa chén bát ở các chợ đầu mối, quán ăn để kiếm tiền. Sự vất vả làm tôi cảm giác đồng tiền lúc nào cũng bị thiếu. Nhưng đây cũng là một động lực thôi thúc tôi phải kiếm được nhiều tiền, thay đổi cuộc sống để lo cho gia đình.

Vậy chị nghĩ tại sao mình lại làm được những điều như hiện tại, trong khi những năm tháng của tuổi trẻ, chị còn không mường tượng ra phải làm cách gì để trở nên giàu có?

Tôi cảm thấy mình là một người rất nghị lực và tràn đầy nhựa sống. Đặc biệt, khát vọng làm giàu lúc nào cũng âm ỉ “cháy” trong con người tôi. Dù chưa định hình rõ hướng đi nhưng lúc nào, tôi cũng mong muốn sẽ thành đạt và làm được nhiều điều có ích.

scale-6-00x-1663353078.jpg
 

Vất vả như vậy, có bao giờ, chị cảm thấy bản thân bất hạnh vì sinh ra trong một gia đình không khá giá, rồi lại sống ở vùng núi xa xôi không?

Tôi chưa bao giờ cảm thấy bất hạnh vì hoàn cảnh gia đình khó khăn. Đây chính là động lực cho tôi cố gắng không ngừng nghỉ từng ngày.

sub-3-1663351416.jpg
 

Tôi nghe nhiều người từng làm việc với chị kể lại rằng, trước khi kinh doanh bất động sản chị là dân đi buôn chính hiệu và trải qua những ngày tháng vô cùng khó khăn, vất vả?

Nếu theo đúng chuyên ngành học thì chắc tôi đang làm một nghề nào đó mang tính chất bay bổng và có phần nhẹ nhàng hơn bây giờ. Nhưng hoàn cảnh gia đình khó khăn khiến tôi phải bươn chải, buôn bán đủ thứ để kiếm sống.

Lúc còn đang là sinh viên, sau một thời gian đi bán nước rửa chén thuê, tôi đã tự nghĩ ra công thức làm nước rửa chén riêng, rồi đứng ra kinh doanh riêng. Tuy nhiên, sau này, tôi cảm thấy lĩnh vực này khó phát triển nên đã dừng hoạt động.

a5-1663355487.jpg
 

Đến khi thành lập gia đình, tôi vừa phụ giúp chồng làm kế toán cho công ty, vừa tiếp tục đi buôn. Mỗi ngày, tôi tự lái xe hơn 800 cây số cả đi lẫn về để lấy nông sản ở  Tuyên Quang mang về dưới xuôi bán lại. Tôi buôn bưởi, rau sạch, lá dong gói bánh chưng và rất nhiều loại nông sản khác. Thậm chí, tôi còn đi bắt lợn, thuê người mổ thịt để bán tại thành phố Tuyên Quang.

Tuy nhiên lúc đó, tôi cũng cảm thấy công việc buôn bán nông sản rất khó khăn và khó ổn định. Bởi vì, bản thân là phụ nữ mà ngày nào cũng chạy đường xa như vậy rất nguy hiểm. Hơn nữa, công việc này không có nhiều lợi nhuận, nhiều khi nông sản hư hỏng thì xem như là mất trắng.

Tôi nhớ, có những ngày cận Tết, tôi đi buôn lá dong gói bánh chưng. Mấy chuyến xe đầu tiên thì chất lượng hàng rất tốt nhưng càng về sau lá dong hư hỏng, úa vàng hết. Và lần đi buôn đó, tôi gần như mất cả chì lẫn chài.

Dù không phải lúc nào cũng thuận lợi nhưng dù gì chị đã buôn bán ổn định trong nhiều năm. Không biết, lý do gì khiến chị lại chuyển sang kinh doanh bất động sản?

Việc bén duyên với bất động sản bắt đầu từ năm 2017, khi tôi tham gia vào Hội Nữ Doanh nhân tỉnh Hải Dương. Lúc đó, tôi được gặp gỡ rất nhiều người đang kinh doanh thành công trong lĩnh vực bất động sản.

a6-1663355739.jpg
 

Họ nói với tôi rằng, nếu bán một xe lợn, tôi có thể lời được 10 triệu đồng, bán được một xe tải bưởi 5.000-7.000 quả thì tôi cũng lãi được 10-15 triệu đồng, chưa kể những lúc hàng bị hư hỏng thì số tiền lời xem như mất trắng. Nhưng nếu làm bất động sản thì lại khác, tôi chỉ cần bán được một lô đất thôi đã có 10 triệu đồng mà không mất gì hết. Những câu nói này làm suy nghĩ của tôi thay đổi và tôi muốn thử sức với lĩnh vực này.

Những ngày đầu thử sức mình với bất động sản, chị cảm thấy lĩnh vực này như thế nào, nó có dễ dàng hơn công việc bán buôn của chị lúc trước không?

box-1663356301.jpg
 

Thời gian đầu, tôi tiếp quản dự án bất động sản cho một chị trong Hội Nữ Doanh nhân tỉnh Hải Dương. Lúc nhận việc, tôi không hề biết gì về bất động sản, nghe các bạn môi giới tư vấn cho khách như “vịt nghe sấm”. Thế nhưng, tôi cũng bắt nhịp khá nhanh và dần dần có những giao dịch đầu tiên.

Khoản hoa hồng đầu tiên của tôi chỉ được 10-15 triệu đồng nhưng cảm giác rất vui, giống như tôi đã tìm được một công việc mới vừa có tiền lời vừa nhẹ nhàng hơn so với việc đi buôn ngày xưa. Tôi lấy đó làm động lực để tiếp tục học hỏi, tiến sâu hơn trong lĩnh vực này. Đến năm 2019, tôi chính thức chuyển sang kinh doanh và phân phối các dự án bất động sản ở  tỉnh Hải Dương.

Mỗi nghề đều có một cái khó riêng. Riêng lĩnh vực bất động sản, tôi cảm thấy, kiếm được tiền ở cái nghề này không hề đơn giản. Những kỹ năng trong nghề càng ngày càng khó. Từ kiến thức phong thủy, đời sống đến kỹ năng tư duy, đàm phán đều phải học. Nếu bản thân yếu kém sẽ bị đào thải ngay.

Là một công ty bất động sản mới hoạt động, chị đã làm thế nào để TCK Land vượt qua giai đoạn thị trường bất động sản đang gặp nhiều khó khăn như hiện nay?

Đúng là thị trường bất động sản hiện nay rất khó khăn. Dù đã lường trước được những khó khăn này nhưng tình hình thực tế xảy ra quá nhanh khiến tôi không kịp trở tay. Tôi đã có nhiều phương án để đưa công ty vượt qua giai đoạn khó khăn này. Thay vì tập trung phân phối phân khúc các loại hình bất động sản ở tỉnh Hải Dương, tôi chuyển sang phân phối bất động sản ven biển ở những tỉnh thành khác.

Hiện tại, tôi đang phân phối dự án bất động sản nghỉ dưỡng ở Phú Yên, đây là một thị trường còn sơ khai và rất mới mẻ, giá hợp lý, không bị sốt ảo. Tôi thay đổi môi trường như vậy để nhân sự có điểm dựa, không bị mất định hướng và cùng nhau vượt qua quãng thời gian khó khăn này.

sub-4-1663351241.jpg
 

Bận rộn với công việc kinh doanh, chị cân bằng như thế nào giữa công việc và cuộc sống gia đình hàng ngày?

Tôi có thói quen lên danh sách những công việc cần làm trong một tuần và cố gắng giải quyết một cách nhanh nhất để dành thời gian cho gia đình. Tôi vẫn ưu tiên gia đình lên hàng đầu. Dù bận rộn nhưng mọi việc lớn, nhỏ trong nhà, tôi đều tham gia và luôn dành thời gian chăm sóc cho hai cậu con trai.

Phụ nữ giỏi giang, thành công quá sẽ khó có thể chăm lo cho gia đinh được trọn vẹn. Chị có cảm thấy điều này đúng với mình?

Tiếp xúc với nhiều người, tôi nhận thấy nhiều người rất giàu có nhưng gia đình của họ lại không trọn vẹn, con cái hư hỏng. Cách đây khoảng 2 năm thì tôi tập trung vào công việc rất nhiều. Nhưng bây giờ, tôi cảm nhận rõ giá trị của gia đình nên đang dần lùi lại phía sau, dành nhiều thời gian chăm sóc cho gia đình hơn trước đây.

box-2-1663356726.jpg
 

Người ta hay nói phụ nữ giỏi giang, thành công quá sẽ khó có một gia đình trọn vẹn. Nhưng tôi cho rằng, một người phụ nữ gọi là giỏi giang phải làm tốt và dung hoa được công việc và gia đình. Nếu kiếm được nhiều tiền mà không giữ được gia đình thì đó là một thất bại. Tôi luôn khắc ghi quan điểm này để làm tốt nhất hai nhiệm vụ  này.

sub-5-1663351241.jpg
 

Bây giờ chị đã trở thành một nữ doanh nhân thành đạt, không còn phải tự đẩy từng xe hàng đi bán vất vả như ngày trước. Chị có cảm thấy bản thân đã thành công?

Ở thời điểm nào đó trong cuộc đời, ai cũng sẽ có một thành công lớn nhỏ khác nhau. Còn thời điểm hiện tại, tôi chưa dám nhận mình là một người thành công.

Vậy mục tiêu tiếp theo của chị sẽ là gì?

Tôi vẫn sẽ tiếp tục thực hiện mục tiêu xây dựng TCK Land thành một đơn vị phân phối bất động sản uy tín, lớn mạnh. Bên cạnh đó, tôi mong muốn được giúp đỡ và truyền cảm hứng cho các chị em người dân tộc thiểu số nói riêng và các chị em phụ nữ nói chung tự tin phá bỏ vòng vây an toàn và theo đuổi ước mơ.

Nhìn lại một hành trình đã đi qua, khoảnh khắc nào đau buồn nhất trong cuộc đời chị?

Đó là khi tôi gây dựng đội ngũ nhân sự cho công ty. Tôi tuyển dụng những người mới và đào tạo họ từ con số 0. Tôi hy vọng họ sẽ gắn bó với mình lâu dài nhưng cuối cùng họ lại lần lượt ra đi. Đây có lẽ là khoảnh khắc đau buồn nhất trong cuộc đời của tôi, buồn vì đặt niềm tin sai chỗ.

Còn khoảnh khắc hạnh phúc nhất thì sao?

Chính là khoảnh khắc bố mẹ đẻ của tôi được nhìn thấy tôi mặc bộ trang phục truyền thống của dân tộc và xuất hiện trên ti vi. Đây là một khoảnh khắc hạnh phúc không chỉ riêng mình tôi, mà còn là của gia đình và quê hương. Tôi cảm thấy tự hào, hạnh phúc vì đã có đóng góp một phần nhỏ vào việc gìn giữ và phát huy giá trị văn hóa dân tộc.

Cảm ơn chị về buổi trò chuyện ngày hôm nay!

291493848n-standard-scale-6-00x-1663356807.jpg
 
tac-gia-1663350588.jpg
 
Chia sẻ:

Tin mới cập nhật